Dương Thu Hà (
Thu Song) SN:
10/11/1968 Nghề nghiệp: Giáo viên
Quê
Quán: Quy Nhơn- Bình Định
Nơi
ở hiện nay: Lộc Thành- Bảo Lâm – Lâm Đồng
Lang
thang
Một mình em bước
lang thang
Sau lưng sóng
biển miên man xô bờ
Em về dệt mộng
thành thơ
Hẹn ngày trở lại
sẽ chờ đợi anh
Chờ khi phượng
nở đầy cành
Tìm về với biển
cho anh vỗ về…
Về quê mẹ
Mình về quê mẹ
đi anh
Giã từ ngày
tháng loanh quanh xứ người
Bôn ba hơn nửa
cuộc đời
Về đây quê mẹ
tuyệt vời như mơ!
Mẹ già mái tóc
bạc phơ
Nhớ con mẹ đếm
mấy bờ lá rơi.
Quê mình đẹp lắm
anh ơi!
Quanh nãm sóng
vỗ, xa khơi bóng thuyền
Quê mình cảnh
đẹp thiên nhiên
Có nàng thiếu
phụ ngày đêm chờ chồng.
Xa xa eo gió
lượn vòng
Hoang sơ tiên
cảnh – biển Đông sóng tràn
Rừng dương xanh
biếc bạc ngàn
Trời cao lộng
gió – nắng vàng mênh mông…
Chiếc cầu thả
nhịp qua sông
Thuyền ai lơ
lửng giữa dòng nước xanh
Mình về quê mẹ
nghe anh
Thỏa lòng mong
nhớ … ngày xanh lại về!
Có duyên
Có duyên mình
mới gặp ta
Có duyên dù ở
cách xa cũng tìm
Có duyên ắt sẽ
chung thuyền
Có duyên gặp lại
bạn hiền năm xưa.
Có duyên không
ngại nắng mưa
Có duyên mới gặp
đã vừa lòng nhau
Có duyên dù
trước hay sau
Kiếp này không
đặng, kiếp sau cũng thành.
Đâu rồi tuổi thơ
Thời gian như
cánh thoi đưa
Trôi nhanh vùn
vụt như vừa thoáng qua
Ngày nào mới học
chữ a
Mà nay mình đã
thành bà, thành ông
Ngày nào còn
chạy lông nhông
Đuổi hoa bắt
bướm trên đồng, trên nương
Mà nay tóc đã
điểm sương
Đâu rồi cái tuổi
tan trường đón đưa
Đâu rồi ánh mắt
năm xưa
Long lanh như
thể giọt mưa đầu mùa
Đâu rồi bím tóc
đung đưa
Tung tăng đùa
giỡn những trưa mùa hè.
Bọn mình giờ đã
xa quê
Mỗi người mỗi
hướng, mỗi nghề nuôi thân
Gặp lại nhau ,
chút bần thần
Bao nhiêu kỉ
niệm bỗng dâng ngập lòng
Bây giờ còn lại
ước mong
Thắm sâu tình
bạn, bõ công tháng ngày
Ai ơi xin nhớ
câu này
Tuổi thơ đẹp
lắm, chớ bày lãng quên!...
Màu thời gian
Nét buồn vương
vấn bờ mi
Đã qua độ tuổi
xuân thì rồi chăng?
Trải bao vất vả
khó khăn
Giờ đây còn lại
nếp nhăn đậm màu
Má hồng phai
nhạt từ lâu
Dung nhan cũng
đã nhuốm màu thời gian…
Mùa thu ơn mẹ
Bốn mùa mẹ chọn
mùa thu
Sinh con rồi cất
lời ru ví dầu
Mẹ từng mang
nặng đẻ đau
Cho con đón nhận
cả bầu trời xanh
Mẹ là hoa đẹp
trên cành
Mẹ là dòng nước
trong xanh dịu hiền
Mẹ là cô Tấm, cô
Tiên
Mẹ là ngọn gió
từ miền ước mơ
Ơn sâu nghĩa
nặng vô bờ
Con luôn ghi nhớ
, tôn thờ mẹ ơi!
Giã từ
Trưa hè trời đổ
cơn mưa
Giã từ quê mẹ em
về Cao Nguyên
Tạ từ cha mẹ anh
em
Bà con cô bác
láng giềng xung quanh
Tạm biệt chim
én, chim oanh
Bạn hiền từ thủa
tóc xanh chung trường
Giã từ bán đảo
quê hương
Biển xanh sóng
vỗ, rừng dương bạc ngàn
Chia tay nhưng
dạ xốn xang
Lệ hoan mi mắt,
lòng chan chứa buồn
Miệng cười dòng
lệ cứ tuôn
Bao nhiêu kỉ
niệm em luôn ghi lòng
Trưa hè trời đổ
mưa dông
Môi em thấm lạnh
- lòng không muốn về…
Đừng
Đừng xem người
khóc mà cười
Đừng vui khi
thấy người đời gian nan
Đổi thay, thay
đổi muôn vàn
Cuộc đời đen -
bạc, hợp – tan khôn lường…
Phôi phai
Anh hỡi, duyên
ta đã vỡ rồi
Trăm lời hẹn ước
cũng đành thôi
Cuộc đời bỗng
chốc sang trang mới
Ân tình nồng ấm
đã phai phôi
Quá khứ qua rồi
quá khứ ơi!
Níu giữ mà chi
để người cười
Bình minh ló
dạng xua tăm tối
Khoảng trời phía
trước mãi xanh tươi…
Thiết nghĩ
Thiết nghĩ bao
năm nghĩa vợ chồng
Sao đành ngoảnh
mặt kể như không
Dẫu biết ngày
sau không còn nợ
Cũng đừng băng
giá tựa mùa đông….
Tôi yêu nụ cười
Tôi đã yêu rồi ,
nụ cười ơi!
Nụ cười tươi
thắm nở trên môi
Xua tan muộn
phiền và tăm tối
Giữ lại hồn tôi
nét yêu đời…
Tôi yêu nàng thơ
Đọc thơ mới biết
mình yêu
Lời thơ chứa
đựng bao nhiêu ân tình
Đã từng giấu kín
, lặng thinh
Bỗng nhiên thôi
thúc lòng mình yêu thơ
Nàng thơ ơi hỡi
nàng thơ
Gặp nàng tôi
bỗng thẫn thờ xốn xang
Chiều buông nhạt
nắng mơ màng
Yêu thơ mới hiểu
lòng nàng như thơ…
Gửi cho anh
Em gửi cho anh một chút sương mù
Mong dịu bớt cái nắng chiều gay gắt
Và gom hết những giọt sầu trong vắt
Chờ đợi bao ngày em trao hết cho anh
Gửi cho anh chút kỉ niệm ngày xanh
Mong giữ mãi dẫu cuộc đời vạn biến…
Chạnh lòng
Chiều đông một
thoáng mưa ngâu
Trong thu một
chút lệ sầu cay cay
Yêu thương ngày
đó đong đầy
Người đi, kẻ ở
gió mây chạnh lòng.
Bến sông xưa
Em về thăm lại
bến sông xưa
Mặt nước im mơ
soi bóng dừa
Thuyền neo bến
đậu chờ lặng gió
Bèo trôi lơ lửng
khẽ đng đưa…
Nhớ quê nhà
Con ở phương xa
nhớ quê nhà
Trông về nơi ấy
nhớ mẹ cha
Thân cò lặn lội
nuôi con lớn
Chữ hiếu chưa
tròn dạ xót xa…
Gửi
Gửi vào đâu khi
tim không còn chỗ
Gửi vào lòng khi
lòng đã quặn đau
Chi cho bằng ta chẳng
gửi nơi đâu
Đành để mặc gió
cuốn theo cát bụi.
Khúc giao mùa
Anh đến bên em một
chiều mưa
Lòng như ấm lại
khúc giao mùa
Ô hay, thu cũng
tràn tia nắng
Như mộng ban đầu
xưa rất xưa.
Một thoáng ưu tư
Một chút cô đơn
một chút tình
Em ngồi lặng lẽ trước
bình minh
Ưu tư một thoáng
mùa đông muộn
Ngọn gió vu vơ
thấu tim mình.
Cảm ơn!
Cảm ơn người đã
chung tình
Cảm ơn người đã
vì mình nhớ mong
Cảm ơn người đã
ngóng trông
Cảm ơn người đã
đem lòng nhớ thương
Cảm ơn người đã
chung đường
Cảm ơn người đã
vấn vương tơ lòng
Bốn mùa xuân -
hạ - thu – đông
Cảm ơn người
đợi, người mong bốn mùa!...
Đăng nhận xét